Menu

Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

34 tuổi còn vớ phải chàng ki bo

Anh ta nhặt được mấy cái rổ bị đánh rơi của hàng xóm, vội vã chạy vào nhà khoe: "Lộc trời cho đấy!"

Năm nay em 34. Như người ta vẫn bảo, ở tuổi này, em không còn nhiều quyền “kén canh chọn cá” nữa. Bố mẹ em cũng suốt ngày van vỉ: “Thôi 9 bỏ làm 10, phiên phiến thôi con ạ! Không thì già mất!”.Dù trường hợp của em, theo kết luận của “cơ quan liên bộ”, là… ế một cách oan uổng.
Chính vì vậy mà khi anh ta xuất hiện, cả nhà em mừng như bắt được vàng. Anh trai em trêu: “Hay nó bị… SIDA giai đoạn cuối?”. Còn mẹ em thì thiếu nước ngửa mặt kêu giời: “Không ngờ giờ này vẫn còn được giời thương!”. Cũng chính vì sợ giời… đổi ý, và quan trọng là cả nhà mình sẽ “giết” mình, nếu mình để vuột mất cơ hội vàng này, nên em vội vàng nhận lời yêu. Dù trong linh cảm, ngay từ đầu, không biết sao đã có những bất an.

Và chỉ cần một thời gian ngắn sau đó, thì em mới hiểu thế nào là được “giời thương”. Khi không phải ngẫu nhiên mà một anh trông “ngon lành cành đào” như thế lại bỗng dưng… rơi vào tay gái ế.
Vì chao ôi là anh ta ki bo một cách bệnh hoạn! Vâng, nếu như có thể nói một cách thẳng thừng như thế! Đi uống nước với em, trong thời gian đầu tìm hiểu, thì trăm bữa như một, kịch bản của anh ấy luôn là (mà phải mấy lần sau em mới dám kết luận): Tàn cuộc, kêu người tính tiền, rồi trong lúc đợi hóa đơn, anh ta ngay lập tức chuồn vào… WC cố thủ (không biết sao đến giờ vẫn chưa bị viêm đường hô hấp mãn tính), cho đến lúc áng chừng mọi sự đã được thu xếp ổn thỏa. Ngay cả hôm đó là mồng 8/3. Thế rồi, câu cửa miệng của anh ấy luôn là: “Cái gì, em giả tiền rồi ấy hả? Chết thật, em cứ làm hư anh!” (và bài này cũng được tái diễn ở cây xăng, cùng động tác móc ví và đóng nắp bình xăng lâu chưa từng có trong lịch sử).
Nói thật, nhiều lúc, em cũng định thi gan cho bõ tức. Nhưng rồi nghĩ thi gan với người này chắc không lại, mà cũng thấy tủi, nên thôi thì mấy đồng bạc lẻ, trả cho rồi! Và đấy mới chỉ là tiền uống, chứ đừng nói là tiền ăn, dù chỉ là ăn một cốc kem ly. Mà nào có phải anh ta nghèo túng gì cho cam! Du học về, làm công ty nước ngoài hẳn hoi, lại không vướng bận gì vì nhà anh ấy nhìn chung cũng thuộc hàng khá giả. Chưa kể, em lại còn thuộc hàng ý tứ khi kêu thực đơn nữa, để chưa bao giờ gây nên những con số gây khó xử.
Ở gần nhà anh giai (đã lập gia đình) nên anh ấy đóng tiền cho bà chị dâu để ăn chung. Trong câu chuyện hàng ngày, vì thấy anh ấy rất hay kể chuyện… tối qua ăn gì, và không quên ca cẩm: Bằng ấy tiền mà bà ấy chỉ cho ăn chừng ấy, cứ như thực đơn ký túc xá. Em hỏi anh đóng bao nhiêu, và anh ấy đưa ra một con số (bằng một chất giọng hùng hồn) khiến em tá hỏa, nghĩ sao trên đời lại có một bà chị dâu “dễ bảo” như thế bao giờ. Thế nhưng, chưa hết, một lần tết ra, em thấy anh ấy mang một vẻ mặt rất tức tối, bảo: “Bà chị dâu anh, buồn cười cực nhá! Tết vừa rồi, anh về quê những 7 ngày, vậy mà bà ấy không hề hoàn lại tiền ăn cho anh. Kiểu này phải bắt bà ấy cộng dồn qua tháng sau mới được!”.
34 tuổi còn vớ phải chàng ki bo, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, gai e, tinh yeu, ken ca chon canh, nguoi yeu, xau ho, ban trai, bo me, gia dinh, lay chong, tinh yeu nu gioi
Trường hợp của em, theo kết luận của “cơ quan liên bộ”, là… ế một cách oan uổng (Ảnh minh họa)
Chở em về nhà qua cầu vượt, đang lúc vội, em bảo sao anh không đi trên cầu cho đỡ phải dừng đèn đỏ, thì anh ấy âu yếm bảo: Ngốc ạ! Đi trên cầu làm gì cho… tốn xăng! Một lần khác, đang đi thì có điện thoại của đứa em họ (mà anh ấy cho ở nhờ để trông cái văn phòng riêng của anh ấy), báo có khách đến hỏi việc gì đó. Thế là thay vì hỏi xem người khách đó là ai, cần gì, anh ấy gào lên: “Anh đã dặn em bao nhiêu lần là dù với bất cứ lý do gì cũng không được lấy máy bàn của công ty gọi cho anh kia mà!”.
Nhưng phải đến chuyện này thì em mới tột cùng xấu hổ, vì bị coi là “tòng phạm”. Đó là khi bà hàng xóm trên tầng làm rơi mấy cái rổ xuống sân nhà em, đúng lúc anh ấy đang quét sân hộ em, còn em thì đang mải làm đồ ăn trong bếp. Thế là anh ấy ngay lập tức tha ngay “chiến lợi phẩm” đó vào chỗ em, mặt hoan hỉ: “Này, lộc giời cho đấy!”. Em chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo thế nào thì đã thấy bà hàng xóm chạy vào, hỏi: “Cháu có cất hộ cô mấy cái rổ cô vừa làm rơi xuống sân nhà cháu không?”. Hiểu ra chuyện, em điếng cả người, chưa biết nói sao cho người yêu đừng mất mặt thì đã thấy anh ấy nhanh nhẩu đáp: “Chịu! Bọn cháu đứng trong bếp nãy giờ, sao biết “đĩa bay” nhà cô bay đi đâu!”. Của đáng tội, người mất oan “đĩa bay” cũng chả vừa vặn gì, thế là vừa đi lên nhà, bà ấy vừa chửi váng cả lên theo “trường phái mất gà”: “Đẹp mặt nhỉ! Mặt mũi tướng tá thì trông có đến nỗi nào đâu mà có cái rổ nhựa của bà già cũng ăn cắp được!” làm bao người xúm vào hỏi chuyện, khiến em chỉ thiếu nước độn thổ.
Lại một lần khác, tuy không bị chửi nhưng với em, thì em lại thấy còn đau hơn bị chửi. Đó là lần cùng anh ấy vào công viên chơi. Quay đi quay lại bỗng thấy anh ấy đứng… cãi nhau với một bà làm nghề cân đo. Hóa ra là bà ấy bắt anh ấy phải trả 5.000 đồng (cả tiền cân nặng lẫn đo chiều cao), còn anh ấy thì khăng khăng chỉ trả một nửa tiền vì chỉ có nhu cầu cân nặng, còn “đo chiều cao là bác tự ý khuyến mại, chứ cháu có yêu cầu đâu, sao giờ lại đòi cháu?”. Để cho êm chuyện và đỡ mất mặt trước đám đông, em đành kéo anh ấy qua chỗ khác và trả đủ 5.000 đồng cho người ta. Bất ngờ, bác hàng cân ấy nói một câu làm em chết nghẹn: “Đó là người yêu cháu hả? Sao trông cháu thế này mà lại đi yêu một người bủn xỉn như thế hả cháu! Rồi thì khổ chết thôi, con ạ!”.
Về nhà, buồn quá, em khóc òa, trút hết mọi uất ức lên mẹ em. Mẹ em thở dài, bảo: “Thôi thì tùy con vậy! Nếu cảm thấy không thể cố được nữa thì thôi con ạ!”. Còn bố em thì mắng cho em một trận: “Mày tuổi nào rồi mà còn đi yêu mấy sự hoa lá cành? Phải là cái thằng chi ly chi tiết như thế thì về sau nó mới đúng là thằng đàn ông của gia đình, chứ bằng không, đã thành người của thiên hạ!”
Mà cũng không biết tự bao giờ, trong điện thoại của em, cái tên “My love” đã được thay bằng một từ khác, có tên là… “Nhặt Rổ”, như một cách tự nhắc mình: Dù thế nào, cũng đừng nhặt vớ nhặt vẩn, chỉ vì tưởng đấy là “lộc giời”…

4 nhận xét:

  1. Nếu anh này đúng như bạn nói thì quả thật quá ki bo rồi !

    Trả lờiXóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  3. Nếu đúng là như bài viết thì anh ta quá bủn xỉn và ki bo, tốt hơn hết bạn không nên dính vào kẻo sau này lại khổ thân.

    Trả lờiXóa